Tình trạng hiến pháp Lãnh địa vương quyền

Theo Báo cáo năm 1973 của Kilbrandon, Các Lãnh địa vương quyền 'giống như các nhà nước thu nhỏ'.[22][23] Theo Ủy ban Tư pháp chung năm 2010, các lãnh thổ này độc lập với Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland và các lãnh thổ có mối quan hệ với vương quyền. Trách nhiệm của Vương quốc Anh xuất phát từ thực tế đó.[22]

Tất cả các đạo luật "thông thường" đều phải nhận được sự chấp thuận của "Vua trong Hội đồng", trên thực tế là Hội đồng Cơ mật ở Luân Đôn.[24] Tuy nhiên, một số loại luật trong nước ở Đảo Man có thể được Phó Thống đốc ký thành luật, sử dụng quyền hạn được ủy quyền, mà không cần phải thông qua Hội đồng Cơ mật. Ở Jersey, luật tạm thời có tính chất hành chính có thể được thông qua bằng các quy định ba năm một lần (có thể gia hạn sau ba năm) mà không cần sự đồng ý của Hội đồng Cơ mật.[25] Trên thực tế, nhiều luật được thực hiện bằng luật thứ cấp dưới thẩm quyền của các luật hoặc Lệnh trước đó trong Hội đồng.

Một vị trí hiến pháp độc nhất đã xuất hiện ở Quần đảo Eo biển khi các vị vua kế tiếp đã xác nhận các quyền tự do và đặc quyền của 2 Địa hạt GuernseyJersey, thường đề cập đến cái gọi là "Hiến pháp của Vua John", một tài liệu huyền thoại được cho là do Vua John ban hành sau 1204. Các chính phủ của 2 địa hạt này thường cố gắng tránh kiểm tra các giới hạn của hiến pháp bất thành văn bằng cách tránh xung đột với các chính phủ Anh. Sau sự phục vị của Vua Charles II, người đã trải qua một phần thời gian sống lưu vong ở Jersey, Quần đảo Eo biển được trao quyền đặt ra các loại thuế hải quan của riêng họ, được gọi là impôts.

Vương quyền

Quốc vương được đại diện bởi một Phó thông đốc (Lieutenant governor) trong mỗi lãnh địa vương quyền, nhưng chức vụ này chủ yếu mang tính chất nghi lễ, tương tự như các Toàn quyền tại các quốc gia thuộc Khối thịnh vương chung. Kể từ năm 2010, các Phó Thống đốc của mỗi lãnh địa vương quyền đã được một hội đồng trong mỗi khu vực tương ứng giới thiệu cho Vương quyền; điều này đã thay thế hệ thống bổ nhiệm trước đó do Quân chủ Anh thực hiện theo đề xuất của các bộ trưởng Vương quốc Anh.[26][27] Vào năm 2005, Đảo Man đã quyết định thay thế Phó Thống đốc bằng một Ủy viên Vương quyền, nhưng quyết định này đã bị đảo ngược trước khi nó được thực hiện.

Vương quyền ở Đảo Man

Elizabeth II, cựu lãnh chúa của Mann, trên tem Đảo Man"La Reine, Notre Duc" (Nữ hoàng, Công tước của chúng ta): tiêu đề của triển lãm Diamond Jubilee tại Trung tâm Nghệ thuật Jersey năm 2012

"Vương quyền" được định nghĩa khác nhau trong mỗi Lãnh địa vương quyền. Pháp luật của Đảo Man định nghĩa "Hoàng quyền của Đảo Man" là tách biệt với "Hoàng quyền của Vương quốc Anh".[28] Ở Đảo Man, quốc vương Anh giữ phong hiệu Lãnh chứa xứ Man, một tước hiệu được nắm giữ bởi các vị vua và quý tộc Bắc Âu, Scotland và Anh (quý tộc Anh dưới thời phong kiến của Vương quốc Anh) cho đến khi nó được trao lại cho chế độ quân chủ Anh vào năm 1765. Tước hiệu "Lãnh chúa" ngày nay được sử dụng không phân biệt giới tính của người nắm giữ nó.

Vương quyền ở Quần đảo Eo biển

Quần đảo Eo biển là một phần lãnh thổ được Công quốc Normandy sáp nhập vào năm 933 từ Công quốc Brittany. Lãnh thổ này đã được thêm vào phần đất đai do Vua Pháp ban tặng cho người Viking vào năm 911 khi họ xua thuyền cướp bóc ngược sông Seine đến gần các bức tường của Paris. William Kể chinh phục, Công tước xứ Normandy, tuyên bố trở thành Vua nước Anh vào năm 1066, sau cái chết của Edward Người Tuyên xưng Đức tin, và đảm bảo yêu sách thông qua cuộc chinh phục nước Anh của người Norman. Các cuộc hôn nhân sau đó giữa các vị vua của Anh và các quý tộc Pháp đã giúp các vị vua của Anh có nhiều vùng đất ở Pháp hơn so với Vua của Pháp. Khi Vua Pháp khẳng định quyền bảo trợ phong kiến của mình, Vua Anh lúc bấy giờ là John Lackland, sợ rằng mình sẽ bị giam cầm nếu tham dự, nên đã không thực hiện nghĩa vụ của mình.

Năm 1204, tước hiệu và vùng đất của Công quốc Normandy và các tài sản khác ở Pháp của ông đã bị Vua Pháp tước khỏi tay Vua John của Anh. Quần đảo Eo biển vẫn thuộc quyền sở hữu của Vua Anh, người đã cai trị quần đảo này với tư cách là Công tước xứ Normandy cho đến khi Hiệp ước Paris năm 1259. Con trai của John là Henry III, đã từ bỏ tước hiệu Công tước xứ Normandy theo hiệp ước đó, và không ai trong số những người kế vị ông từng cho khôi phục nó. Quần đảo Eo biển tiếp tục được cai trị bởi các vị vua của Anh với tư cách là thái ấp của Pháp, khác biệt với Normandy, cho đến Chiến tranh Trăm năm, trong thời gian đó quần đảo này hoàn toàn tách khỏi Pháp. Quần đảo Eo biển không bao giờ là một phần của Vương quốc Anh và chúng vẫn tách biệt về mặt pháp lý, mặc dù dưới cùng một quốc vương, thông qua các liên minh sau đó của Anh với Wales (1536), Scotland (1707) và Ireland (1801).

Vua Charles III trực tiếp trị vì Quần đảo Eo biển chứ không phải nhờ vào vai trò là quốc vương của Vương quốc Anh nên mới thực hiện quyền trị vì này. Không có tước hiệu cụ thể nào được liên kết với vai trò là quốc vương trên Lãnh địa vương quyền này. Quốc vương đã được mô tả, ở Jersey, là "Hoàng quyền của Jersey",[13] và theo luật là "Chủ quyền của Địa hạt Jersey" và "Chủ quyền trong Địa hạt Jersey".[14]

Jersey, các tuyên bố trong thế kỷ XXI về vị trí hiến pháp của các Viên chức Luật của Vương quyền xác định nó là "Vương quyền của Jersey",[29] với tất cả đất đai của Vương quyền ở Địa hạt Jersey thuộc về Vương quyền của Jersey chứ không phải Điền trang vương quyền của Vương quốc Anh.[30]Guernsey, pháp luật đề cập đến "Vương quyền của Địa hạt",[9] và các Viên chức Luật của Vương quyền ở Guernsey đã đệ trình rằng "Vương quyền trong ngữ cảnh này thường có nghĩa là Vương quyền ở Địa hạt Guernsey "[31] và điều này bao gồm "các tổ chức chính phủ và dân sự tập thể, được thành lập bởi và dưới quyền của Quốc vương, để quản lý các Quần đảo này, bao gồm Nghị viện Guernsey và các cơ quan lập pháp ở các Quần đảo khác, Tòa án Hoàng gia và các cơ quan lập pháp khác. Phó Thống đốc, chính quyền Giáo xứ và Vương quyền hành động thông qua Hội đồng Cơ mật."[32] Khái niệm hiến pháp này còn được gọi là "Vương quyền của Địa hạt Guernsey".[31]

Phân biệt với các lãnh thổ hải ngoại

Một phần Đảo Man nhìn từ trên không

Lãnh địa vương quyền và Lãnh thổ hải ngoại thuộc Anh (BOT) chia sẻ tình trạng địa chính trị tương tự. Cả hai đều là các loại lãnh thổ tự trị thuộc chủ quyền của Anh (Nguyên thủ quốc gia là Quân chủ Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland) và Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland chịu trách nhiệm về các vấn đề quốc tế. Cả Lãnh địa vương quyền và Lãnh thổ hải ngoại đều không phải là một phần của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland và không gửi đại diện tới Quốc hội Anh.[33]

Tuy nhiên, Lãnh địa vương quyền khác với BOT. Không giống như các BOT, là tàn tích của Đế quốc Anh, các Lãnh địa vương quyền có mối quan hệ lâu đời hơn nhiều với Anh, xuất phát từ địa vị là 'vương triều phong kiến' dưới quyền của Vương quốc Anh. Tình trạng tự quản của các BOT phát triển thông qua Đạo luật Nghị viện và việc tạo ra các cấu trúc chính trị khá đồng nhất. Mặt khác, các hệ thống chính trị của các Lãnh địa vương quyền phát triển theo cách đặc biệt, dẫn đến các cấu trúc chính trị đặc biệt và duy nhất trong mỗi lãnh địa.[33]